Cố chấp
Phan_18
Nói xong, mặt cô có chút đỏ. Đỗ Mộ Ngôn vừa mới phẫu thuật xong, không thể rời giường, con người có ba việc gấp, sẽ không bởi vì hắn phẫu thuật mà cơ thể không cần phải giải quyết... Rửa mặt súc miệng cô có thể giúp hắn, nhưng loại chuyện này nam nữ khác biệt, cô đương nhiên không thể giúp hắn...
Vẻ mặt đáng yêu này của Tần Tuyên Tuyên khiến hắn nhìn cô chằm chằm, hắn hiểu ý tứ trong lời nói của cô, cũng không muốn cô phải khó xử, liền gật đầu nói: "Được."
Nhìn Tần Tuyên Tuyên xoay người đi ra ngoài, hắn nhanh chóng nói một câu: "Tuyên Tuyên... em sẽ không sớm như vậy trở về nhà chứ?"
Tần Tuyên Tuyên quay đầu nhìn hắn, bắt gặp ánh mắt chờ mong của hắn, chỉ có thể nói: "Tôi không đi, chỉ ở ngay bên ngoài thôi."
Đỗ Mộ Ngôn nghe thấy vậy chợt cười, trên mặt mang theo nụ cười thỏa mãn. Tuy rằng bị thương phải nằm ở trên giường không thể di chuyển khiến hắn vô cùng khó chịu, nhưng nếu như vậy có thể đổi lấy sự quan tâm chăm sóc của cô, hắn tình nguyện cả đời "bán thân bất toại" (bệnh liệt nửa người)
Tần Tuyên Tuyên đi ra khỏi phòng, gọi trợ lý vào, chính mình lại ngồi bên ngoài ngây người. Một lát sau, tợ lý Lý đi ra, khách sáo mời cô vào cùng với Đỗ Mộ Ngôn.
Tần Tuyên Tuyên chậm chạp đi tới bên giường Đỗ Mộ Ngôn, có chút không biết làm sao. Tiếp theo, phải làm cái gì? Chẳng lẽ hai người hai mặt nhìn nhau, cho đến tận lúc cô phải trở về sao?
"Tuyên Tuyên, em có muốn xem phim không?" Đỗ Mộ Ngôn nói.
Tần Tuyên Tuyên ngạc nhiên, lại thấy xem phim giết thời gian cũng tốt, liền gật đầu đồng ý: "Được. Anh muốn xem gì? Tôi thì sao cũng được."
Tần Tuyên Tuyên cầm điều khiển mở TV, tìm kênh phim truyện.
"Happy Ending đi" Đỗ Mộ Ngôn nói.
Tần Tuyên Tuyên nghiêng đầu nhìn Đỗ Mộ Ngôn một chút, hơi ngạc nhiên với việc Đỗ Mộ Ngôn lại muốn xem phim tình cảm. Chỉ có điều lần trước đến rạp chiếu phim lại chưa xem được bộ phim này, lâu dần cũng quên mất, hiện tại Đỗ Mộ Ngôn nhắc đến, đúng lúc cô cũng muốn xem bộ phim này.
"Để tôi tìm thử." cô cầm điều khiển tìm kiếm một hồi, quả thực tìm được bộ phim này.
TV trong phòng bệnh cũng không ở quá xa, đối diện với giường bệnh, cho nên nếu Tần Tuyên Tuyên ngồi cách xa giường, góc độ từ chỗ ngồi của cô để xem phim lại không tốt, vì vậy cô cũng không nghĩ nhiều lắm, cầm ghế ngồi ngay bên cạnh giường Đỗ Mộ Ngôn, chuyên tâm xem phim.
Tâm tư Đỗ Mộ Ngôn hiển nhiên không chú ý vào bộ phim. Hắn chỉ là muốn được thử một lần, cùng cô xem phim thể loại tình cảm này, giống như là một đôi đang yêu nhau vậy. Hắn nghiêng đầu, tham lam ngắm nhìn một bên mặt cô gần ngay bên cạnh, đáy lòng xuất hiện cảm giác vô cùng thỏa mãn.
Hắn hiểu, đây mới chỉ là bước đầu mà thôi, một ngày nào đó, hắn nhất định có thể không kiêng nể gì mà ngắm nhìn cô, ôm cô, giữ lấy cô, mà cô sẽ không đối với hắn lạnh nhạt, lại càng không kháng cự hắn, mà là giống hắn yêu cô cũng như cô sẽ yêu hắn.
Một tiếng sau, bộ phim kết thúc, nhưng trong lòng Tần Tuyên Tuyên vẫn còn đọng lại cảm xúc bồi hồi. Bộ phim rất hay, nhưng không cùng người mình yêu cùng nhau xem, cuối cùng vẫn thiếu cái gì đó. Lúc trước khi cô cùng Tống Kỳ chọn bộ phim này, cũng là vì cô thích tiêu đề của bộ phim, "Happy Ending", cô hy vọng tình yêu của cô có cùng Tống Kỳ có được một cái kết đẹp, cô cũng vô cùng tin tưởng sẽ là như vậy. không nghĩ tới cảnh còn mà người mất, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, tất cả đều đã thay đổi.
"...Tuyên Tuyên?"
"Hả?" Nghe thấy tiếng Đỗ Mộ Ngôn gọi mình, Tần Tuyên Tuyên vội cất đi nỗi buồn phiền, quay đầu nhìn hắn: "Thực xin lỗi, tôi có chút thất thần. Anh vừa mới phẫu thuật xong, không nên nhìn TV quá lâu, nghỉ ngơi một chút đi."
Tần Tuyên Tuyên đứng dậy tắt TV, đem kiều khiển để cạnh TV, giống như là sợ Đỗ Mộ Ngôn giống đứa bé len lén giấu mẹ mở TV lên xem. Cũng vì thế, cô cũng không phát hiện ra sắc mặt Đỗ Mộ Ngôn bởi vì nhìn thấy bộ dạng đa cảm của cô mà nhanh chóng trầm xuống.
Đỗ Mộ Ngôn biết cô nhất định là đang nhớ đến Tống Kỳ, nên mới có thể lộ ra biểu cảm như sắp khóc vậy. Hắn không nghĩ tới cô sẽ khóc vì người đàn ông khác, giờ phút này hắn không khỏi có chút oán hận ông trời, nếu đã cho hắn có được cơ hội sống lại một lần nữa, vì sao không thể sớm hơn một chút? Nếu hắn có thể quay trở lại sớm hơn, thời điểm đó cô cùng Tống Kỳ vẫn chưa quen nhau, hắn hoàn toàn có thể ngăn cản hai người bọn họ đến với nhau. Mà không phải giống như bây giờ, cho dù hắn đã đuổi Tống Kỳ đi xa, nhưng lại khiến cô phải thương tâm.
Việc đã đến nước này, hắn một chút cũng không hối hận về hành động của hắn. Chỉ cần Tống Kỳ vẫn còn, Tuyên Tuyên chắc chắn sẽ không thèm nhìn hắn một cái, cho nên hắn nhất định phải đem tên Tống Kỳ đó đuổi đi. Cho dù cô có đau lòng có thương tâm, nhưng cũng chỉ một khoảng thời gian, hắn tin tưởng, rất nhanh cô sẽ bị hắn làm cho cảm động, quên đi người đàn ông đó, chấp nhận sự theo đuổi của hắn, cùng hắn ở một chỗ, hắn sẽ làm cô trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới. Hắn sẽ đem đến cho cô tất cả, chỉ cần cô không rời xa hắn, hắn có thể thỏa mãn mọi mong muốn của cô,hắn sẽ không để cô phải thương tâm, lại không để cô phải khóc, trên mặt cô sẽ luôn là nụ cười hạnh phúc.
Thời điểm Tần Tuyên Tuyên xoay người lại, trên mặt Đỗ Mộ Ngôn đã là nụ cười ôn hòa.
"Cám ơn em đã ở bên cạnh tôi." hắn nói: "Tuyên Tuyên, tôi thực sự rất vui."
"Đó là chuyện tôi nên làm..." Đối mặt với lời cảm ơn nghiêm túc của hắn, Tần Tuyên Tuyên có chút mất tự nhiên, đối với lời cảm ơn chân thành như vậy, cô cảm thấy so sánh với tâm tư của mình thì thật có chút hẹp hòi.
Đỗ Mộ Ngôn cười một chút, mệt mỏi bỗng dưng ập đến. Dù sao cũng mới phẫu thuật xong, thân thể hắn vẫn vô cùng yếu.
"Tuyên Tuyên, tôi trước ngủ một lát... Khi nào tôi tỉnh lại, tôi còn có thể được nhìn thấy em không?" hắn hỏi.
"Tôi sẽ ở đây đến gần tối mới rời đi." Tần Tuyên Tuyên cam đoan nói.
Đỗ Mộ Ngôn lúc này mới yên tâm ngủ.
Tần Tuyên Tuyên ngẩn người nhìn vẻ mặt ngủ say của hắn, ngay cả hô hấp cũng không tự chủ được nhẹ đi, chỉ sợ làm ảnh hưởng đến hắn.
Có lẽ thời điểm đời người ốm đau bệnh tật, tinh thần sẽ giống như thân thể suy yếu trở nên mỏng manh dễ vỡ. Cô cảm thấy dường như Đỗ Mộ Ngôn có chút không giống so với hình ảnh của hắn trước kia trong nhận thức của cô, hắn hiện giời trông thực yếu ớt, lúc nào cũng sợ cô bỏ đi, hắn đối với cô ỷ lại, giống như đứa bé bám mẹ vậy thực làm cô dở khóc dở cười.
Cô cảm thấy có lẽ là cô suy nghĩ nhiều rồi, đây chính là Đỗ Mộ Ngôn, cho dù có thời điểm hắn trở nên ôn nhu, nhưng tận sâu bên trong hắn vẫn luôn là Đỗ tổng mạnh mẽ vang dội. Cảm giác mới vừa rồi, nhất định là do thân thể yếu ớt hiện giờ khiến hắn thay đổi trong giây lát mà thôi...
Đến giữa trưa, Lý Tái đưa cơm tới, mà Tần Tuyên Tuyên vẫn như cũ đút Đỗ Mộ Ngôn ăn. Còn cơm trưa của cô, Lý Tái cũng thực am hiểu mà chuẩn bị, hương vị vô cùng ngon, làm cô ngay cả đầu lưỡi đều nuốt cả vào.
Ăn xong, Đỗ Mộ Ngôn lại ngủ, chờ đến khi hắn tỉnh lại, còn chưa kịp nói câu nào với Tần Tuyên Tuyên, người đến thăm bệnh liên tục kéo đến. Có nhân viên trong đoàn làm phim, đạo diễn Vệ, giám đốc Minh Khải cùng một vài vị quản lý, tất cả đều đến tỏ ý quan tâm tới Đỗ Mộ Ngôn.
Nhân viên đoàn làm phim Tần Tuyên Tuyên còn biết một vài người, nhưng người của Minh Khải một người cô cũng không biết, thời điểm những người đó tới, cô liền lén lút đi ra ngoài, hơn nữa cô cũng không muốn ở lại trong phòng bệnh đối mặt với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của bọn họ.
Lý Tái làm trợ lý, chỉ có thể ở trong phòng bệnh Đỗ Mộ Ngôn cùng hắn tiếp đón mọi người. Tuy nhiên, hắn có thể rõ ràng cảm giác được tâm tình Đỗ tổng thực không tốt, hắn đành phải tận lực hết sức biểu đạt tiếp đón ân cần niềm nở, trong lòng thầm mặc niệm cho đoàn người sớm rời đi. Hắn vô cùng rõ ràng Đỗ tổng khó khăn lắm mới được cùng Tần tiểu thư có cơ hội ở chung một chỗ, đang vô cùng vui vẻ thì những người này tới, khiến Tần tiểu thư phải tránh mặt, thử hỏi Đỗ tổng có thể cao hứng được hay không?
Đám người thân là quản lý cấp cao ai không là tinh anh? Tuy rằng nhìn ra sắc mặt Đỗ Mộ Ngôn không tốt, chỉ đơn giản nghĩ là hắn bị tai nạn bất ngờ nên không vui, không hề nghĩ đến phương diện khác, thẳng đến khi bị Lý Tái nháy đến mức mắt rút gân, họ mới biết là mình đoán sai rồi. Tuy rằng vẫn như cũ không hiểu rõ nguyên nhân Đỗ Mộ Ngôn không vui, nhưng nếu đã bắt được tín hiệu ám chỉ của trợ lý Lý, bọn họ đương nhiên không tái phạm thêm lần nữa, đều tạm biệt rời đi.
Thấy sắc mặt Đỗ Mộ Ngôn rốt cuộc cũng tốt lên được một chút, Lý Tái nhẹ nhàng thở ra, đang định ra ngoài tìm Tần Tuyên Tuyên, chợt nghe thấy Đỗ Mộ Ngôn nói: "Trong thời gian tôi nằm viện, đừng để bất kỳ ai đến đây nữa!"
Lý Tái vội vàng gật đầu, "Rõ Đỗ tổng, tôi sẽ thông báo xuống dưới."
Nói xong, hắn nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh, khách khí mời Tần Tuyên Tuyên quay lại. Thấy Tần Tuyên Tuyên đi vào phòng bệnh, hắn lập tức lui ra ngoài, đóng cửa phòng, nhìn thấy Đỗ tổng lộ ra nụ cười ấm áp với Tần Tuyên Tuyên, hắn không nhịn được thở dài một tiếng.
Lần sau thời điểm Đỗ tổng tức giận không hài lòng, hắn nhất định phải nghĩ biện pháp đem Tần Tuyên Tuyên tới trước mặt Đỗ tổng!
Chương 31
Trong lúc Đỗ Mộ Ngôn bận tiếp khách, Tần Tuyên Tuyên tranh thủ thời gian đi thay băng, vết thương trên đùi cô đang dần khép lại, miệng vết thương bây giờ trông cũng không đáng sợ giống như lúc ban đầu nữa. Thời gian còn lại của buổi chiều, cô cùng Đỗ Mộ Ngôn, hai người xem TV một lát, rồi cùng nhau nói chuyện phiếm. Tần Tuyên Tuyên không biết nên cùng Đỗ Mộ Ngôn nói cái gì, cô biết rất nhiều chủ đề, lại sợ hắn không cảm thấy hứng thú, nhưng thật ra Đỗ Mộ Ngôn lại là người hiểu ý gợi đề tài trước, hỏi Tần Tuyên Tuyên thời học đại học, mà hắn cũng có lý do làm cô không thể từ chối.
"Tôi học lên trung học thì bỏ học, không có cơ hội đọc nhiều sách, lúc đó ngay cả miếng ăn còn khó, sau này tốt hơn thì lo bận chuyện ở Minh Khải, cũng không còn cơ hội được học đại học nữa." Đỗ Mộ Ngôn nhẹ nhàng cười nói.
Tần Tuyên Tuyên nao nao, tuy biết rằng Đỗ Mộ Ngôn từ nhỏ đã bỏ học đi làm thuê, nhưng khi nghe chính hắn nói trải qua đoạn thời gian kia, lại làm cho cô không thể không thán phục. Chỉ riêng khí chất hiện giờ của Đỗ Mộ Ngôn mà nói, không ai lại nhận ra được hắn ngay cả đại học cũng chưa từng học qua. Không những thế, ngay cả trung học hắn cũng còn chưa học xong. Nhớ có lần hắn nói cha mẹ hắn không còn nữa, như vậy nghĩa là hắn vẫn sống nhờ nhà người khác cho đến tận lúc hắn lang thang kiếm sống, hay là thời điểm cha mẹ hắn qua đời, hắn đã bắt đầu bỏ học?
Tuy rằng với thành tựu hiện giờ của Đỗ Mộ Ngôn mà nói, từ thương hại này hoàn toàn không nên dùng trên người hắn, nhưng giờ phút này, trong lòng Tần Tuyên Tuyên cũng không tự chủ được mà dâng lên một chút thương hại đối với hắn. Cứ coi như là hiện tại hắn tiền đồ rộng mở, trở thành một người nổi tiếng thành công, cũng trải qua những năm tháng gian nan khó khăn, hắn hiện giờ có được tất cả, kết quả cũng vì hắn đã cố gắng nhiều năm như vậy mà có được, từ một học sinh trung học đến một nhân vật nổi tiếng, có bao nhiêu khó khăn khổ cực trong đó, bao nhiêu người có thể nghĩ đến? Mọi người chỉ thấy hắn hiện tại có tiền bạc địa vị, hâm mộ hắn ghen tị hắn, nhưng lại không bao giờ nghĩ tới hắn phải trả giá nhiều như nào mới có được ngày hôm nay.
"Cuộc sống đại học thú vị hơn trung học rất nhiều." Tần Tuyên Tuyên lấy lại bình tĩnh, bắt đầu kể về cuộc sống sinh viên của cô: "Thời điểm vừa bước chân vào cánh cổng đại học, chúng tôi đã phải tiến hành kỳ huấn luyện quân sự..."
Nhớ lại cuộc sống thời đại học của mình, vẻ mặt của cô thực sinh động. Cô giống như được quay lại thời điểm vô lo vô nghĩ đó, mỗi ngày chuyện phiền lòng nhất chính là chương trình học, xã đoàn... Tuy là quan hệ với bạn bè so với thời trung học cũng phức tạp không kém, nhưng ít nhiều còn giữ lại được sự ngây thơ thuần túy của sinh viên, không như hiện giờ công việc cùng tâm tư cô đều quá mệt mỏi.
Đỗ Mộ Ngôn chuyên tâm nghe Tần Tuyên Tuyên kể lại, trước đó hắn chỉ có thể điều tra về cô một cách qua loa, hoàn toàn không như bây giờ chính mồm cô kể lại vô cùng sinh động. Hắn thích lúc cô cười, hắn cũng tiếc nuối khoảng thời gian đó hắn không được tham dự. Nhưng từ nay về sau, hắn muốn ngày nào cũng được ở cùng một chỗ với cô, làm cho mỗi một câu chuyện trong trí nhớ của cô, đều có hắn.
Thời điểm chạng vạng tối Tần Tuyên Tuyên chuẩn bị về nhà, Đỗ Mộ Ngôn muốn cô ngày mai lại tới thăm hắn, đợi đến lúc cô đồng ý mới để cô trở về.
Đến khi Tần Tuyên Tuyên bước vào nhà, Tần Quốc Đống cũng đã về từ lâu, ông đang cùng Đường Vy bàn chuyện gì đó, thấy cô về, ông gọi cô lại đây nói chuyện.
Tần Tuyên Tuyên nhu thuận đi đến sô pha ngồi xuống, Tần Quốc Đống hỏi: "Tuyên Tuyên, thân thể Tiểu Đỗ, có chỗ nào không khỏe hay không?"
Tần Tuyên Tuyên gật đầu: "Không còn gì đáng lo nữa. Hôm nay tinh thần hắn rất tốt, chúng con còn nói chuyện rất lâu."
"Vậy là tốt rồi" Tần Quốc Đống vừa lòng, hơi do dự một lát rồi mới tiếp tục nói: "Tuyên Tuyên, cha nghe mẹ con nói, Tiểu Đỗ đang theo đuổi con có phải hay không? "
"Đúng vậy ba." Tần Tuyên Tuyên biết mẹ cô sớm đã biết chuyện này, chỗ ba cô cũng không giấu được, liền rõ ràng thừa nhận.
"Con đồng ý?"
"Con chỉ đồng ý cho anh ta cơ hội theo đuổi." Tần Tuyên Tuyên lắc đầu.
Tần Quốc Đống trầm mặc một lúc: "Tuyên Tuyên, đứa nhỏ Tiểu Đỗ này không tồi, tuy nhiên chuyện tình cảm cũng không thể miễn cưỡng được. Ý ba là, nếu con không thích người ta, thì hãy nói sớm một chút, đừng chậm trễ nó."
"Ba, con hiểu." Tần Tuyên Tuyên chỉ có thể gật đầu. không phải là cô không muốn sớm từ chối hắn, mà căn bản là hắn không buông tha cho cô.
Thấy con gái mình hiểu chuyện như vậy, Tần Quốc Đống cười: "Tuyên Tuyên, chuyện tình cảm của con vốn dĩ cha mẹ không nên xen vào, nhưng mà người nhà Tiểu Đỗ không còn ai, ba thân làm trưởng bối, chung quy vẫn muốn chiếu cố hắn một chút. Ba thấy tính cách nó rất cố chấp, chỉ sợ nếu con không thích nó lại làm cho nó hiểu lầm, sẽ khiến nó hãm quá sâu vào chuyện này."
"Ba, con sẽ giải quyết tốt chuyện này." Tần Tuyên Tuyên trịnh trọng gật đầu.
Đường Vy ngăn cản ông chồng nhà mình, có chút bất mãn: "Ông xem ông, đâu có phải dạy dỗ học sinh đâu cơ chứ? Tuyên Tuyên là đứa như thế nào, chẳng lẽ ông lại không biết? Con mình cũng không phải là đứa rõ ràng không thích người ta còn làm bộ làm tịch. Được rồi, nhanh đi ăn cơm thôi."
"Tôi cũng đâu có nói như vậy, bà gấp cái gì." Tần Quốc Đống bất đắc dĩ nói.
Tần Tuyên Tuyên nhanh chóng chạy đến hòa giải: "Ba mẹ, con đói bụng rồi, nhanh nhanh đi ăn thôi."
Ba người cũng không tiếp tục bàn luận đề tài kia nữa, nhanh chóng ngồi vào bàn ăn.
Cùng cha nói chuyện ngày hôm nay, trong lòng Tần Tuyên Tuyên không phải là không có chút kích thích nào.
Cô cân nhắc hồi lâu, chính mình có thể hay không thích Đỗ Mộ Ngôn.
Đầu tiên, hiện tại cô cũng không chán ghét hắn, cô thậm chí còn mang ơn hắn, nhưng liệu đó có phải là tình cảm hay không, trong lúc đó có thể chuyển thành tình yêu nam nữ không? cô không biết. Giống như mẹ cô đã nói trước đó vậy, cô không phải là người rõ ràng không thích người ta, nhưng lại làm bộ làm tịch. Ngày đó cô không có cách nào mới đồng ý cho Đỗ Mộ Ngôn cơ hội theo đuổi, nhưng nếu sau này suy nghĩ kỹ, như vậy cô nên làm rõ mọi chuyện với hắn, tránh để hắn hãm quá sâu vào.
Các phương diện của Đỗ Mộ Ngôn đều rất tốt, thậm chí còn có thể nói là hoàn mỹ, được người như hắn theo đuổi, lẽ ra cô phải thật vui vẻ, rồi nhanh chóng chấp nhận hắn mới đúng. Trước đó còn có thể là vì Tống Kỳ, nhưng hiện tại thì sao? Vì cái gì hiện giờ cô vẫn do dự? cô cũng không rõ nữa. Đỗ Mộ Ngôn cũng đã thừa nhận, thái độ lãnh đạm của hắn trước đó là cố ý, thực tế ôn hòa lễ độ mới là chính hắn, mẫu người đàn ông như vậy, cô vẫn luôn thích. Mà nếu muốn quên đi đoạn tình cảm đau khổ kia, cách tốt nhất là chấp nhận một tình cảm khác, Đỗ Mộ Ngôn hiển nhiên là người thích hợp nhất. Nhưng... cô cũng không biết cuối cùng mình làm sao vậy, rõ ràng đối phương là mẫu người cô thích, hắn cũng đã thổ lộ với mình, nhưng không hiểu sao cô vẫn luôn do dự.
Kết quả cuối cùng sau khi cân nhắc kỹ lưỡng là, cô hiện tại không thể hoàn toàn chấp nhận Đỗ Mộ Ngôn được, rất có thể vì hiểu biết của cô về hắn không đủ, nếu hai người cũng quen thuộc nhau, cô cũng thích hắn, thì mọi chuyện hẳn đã "thuận lý thành chương".
Bởi vì đêm hôm trước suy nghĩ nhiều, tinh thần Tần Tuyên Tuyên ngày hôm sau ngủ dậy có chút không tốt, cô đành sắp xếp công việc, liên hệ trợ lý Lý, nói mình sẽ dùng xe ba, buổi sáng không cần phải gọi tài xế đến đón cô.
Sáng nay Tần Quốc Đống không có giờ học, cùng Tần Tuyên Tuyên đi thăm Đỗ Mộ Ngôn, thấy tinh thần hắn quả thực không tồi, lúc này mới thả lỏng tâm tình. Trước khi đi ông lần thứ hai bày tỏ lòng cảm kích đối với Đỗ Mộ Ngôn, sau khi dặn dò cô ở lại chăm sóc hắn, ông mới rời đi.
Dù sao cũng mới phẫu thuật xong, Đỗ Mộ Ngôn vẫn cần phải nằm im tĩnh dưỡng trên giường tầm 1-2 tuần nữa. Mà trải qua một ngày ở chung hôm qua, hôm nay cùng Đỗ Mộ Ngôn ở một chỗ, Tần Tuyên Tuyên cũng thoải mái hơn, đối xử với hắn như với bạn bè của mình.
Ngày hôm nay cũng không có ai khác đến làm phiền, cô nhớ lại khoảng thời gian này ngày hôm qua, có lẽ những người thăm bệnh hôm qua muốn cho Đỗ Mộ Ngôn thời gian nghỉ ngơi nên hôm nay mới không đến nữa.
Cứ thăm hỏi như vậy được 3,4 ngày, vết thương ở chân Tần Tuyên Tuyên cũng đỡ hơn không ít, cô cùng Đỗ Mộ Ngôn ở chung cũng thoải mái hơn nhiều.
Hôm nay, vừa mới bước chân ra khỏi bệnh viện, xung quanh bỗng dưng xuất hiện một nhóm người vây quanh cô, có kẻ cầm micro, cũng có kẻ cầm camera, còn lấy cả bút ghi âm.
Bỗng dưng xuất hiện biến cố này, cô ngạc nhiên nhìn một đám người truyền thông cầm bút ghi âm cố gắng đến trước mặt cô, hỏi một chuỗi dài những vấn đề.
"Tần tiểu thư, xin hỏi cô cùng Đỗ tổng của tập đoàn Minh Khải có quan hệ như thế nào? Hai người đã phát triển đến giai đoạn nào rồi?"
"Tần tiểu thư, có tin cho biết, Đỗ tổng vì cứu cô nên mới bị thương như vậy, xin hỏi đây có phải là sự thật hay không? "
"Nghe nói một ngày trước khi đoàn làm phim xảy ra chuyện này, Đỗ tổng vô duyên vô cớ khai trừ Vu Lương khỏi đoàn làm phim, mọi người đều cho rằng tai nạn của đoàn làm phim cùng chuyện của Vu Lương có quan hệ với nhau, xin hỏi cô có ý kiến gì không? "
"Tần tiểu thư, có phải cô vừa đi thăm Đỗ tổng đúng hay không? Nghe nói vết thương của ngài ấy rất nghiêm trọng, rất có thể phải nằm liệt giường, có đúng là như vậy không?"
" Tần tiểu thư, nghe nói Đỗ tổng đối với cô vung tiền như rác, ở thành phố mua một ngôi nhà cao cấp dành riêng cho cô, xin cô nói cụ thể hơn về vấn đề này được không? "
"Tần tiểu thư..."
Tần Tuyên Tuyên vẫn luôn chỉ là một người bình thường, cô chưa bao giờ nghĩ tới, chính mình sẽ có ngày giống như những ngôi sao diễn viên nổi tiếng bị người người vây quanh hỏi những vấn đề quá đáng như thế này. Trong lúc cô ngẩn người, các phóng viên không ngừng chen nhau xô đẩy lên phía trước, muốn từ cô biết được càng nhiều thông tin có giá trị, cô không tự chủ được lui về phía sau từng bước, ai ngờ đằng sau lại là cầu thang, cô bị trượt chân, lập tức ngã ngồi ở đó.
Nhưng đám phóng viên đó vẫn không chịu bỏ qua cho cô, tiếp tục đưa ra những vấn đề mà cô căn bản không biết nên trả lời như thế nào. Giờ phút này, chuyện đang xảy ra đối với cô giống như hư ảo, cô kinh ngạc nhìn những ánh đèn từ camera chiếu đến, nhưng lại không có cách nào phản ứng lại.
"Xin tránh ra!"
Tiếng Lý Tái ngay lập tức vang lên, vẻ mặt phẫn nộ khác ngày thường, hắn đẩy đám người đó đem Tần Tuyên Tuyên đứng dậy, không để ý đến đám phóng viên này nhìn thấy hắn mà trở nên ngày càng kích động, bảo vệ Tần Tuyên Tuyên đi đến chỗ đỗ xe, mở cửa xe giúp cô ngồi xuống.
"Tần tiểu thư, để cô gặp phải chuyện này thực có lỗi, tôi sẽ đem chuyện này xử lý tốt, cô cứ trở về trước đi." Lý Tái nhanh chóng an ủi cô, lập tức đóng cửa xe lại, đem cô ngăn cách với đám người bên ngoài. Lái xe lúc nãy nhìn thấy cô bị đám phóng viên vây quanh nên đã nhanh chóng gọi cho Lý Tái, nên hắn mới có thể đúng lúc đến nơi giải vây cho cô.
Nhận được ra hiệu của Lý Tái, lái xe lập tức khởi động, nhanh chóng rời đi.
Mà thẳng cho đến lúc này, Tần Tuyên Tuyên mới hoàn toàn tỉnh táo lại. Quay lại nhìn đám người vẫn còn ồn ào ở phía sau, trong lòng cô liền thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện lần này, thế nhưng sẽ khiến cô bị đám nhà báo chú ý... Nếu cô thực sự cùng Đỗ Mộ Ngôn quen nhau, có phải tương lai sẽ không có ngày yên bình hay không?
Chương 32: Xử lý
Lúc Tần Tuyên về đến nhà, trong lòng vẫn còn hơi sợ hãi, nhưng cô không muốn làm cha mẹ lo lắng nên cũng không kể chuyện mà mình đã gặp được ra, chỉ nói có lệ với cha mẹ rằng hôm nay tinh thần của Đỗ Mộ Ngôn tốt hơn ngày hôm qua không ít, bác sĩ cũng nói tốc độ hồi phục rất tốt, có thể qua một tuần nữa có thể xuống giường đi lại.
Đường Vy đang nấu cơm, thấy Tần Tuyên Tuyên muốn vào làm giúp thì bà liền đuổi nói cô đã ở bệnh viện cả ngày mệt mỏi rồi, về phòng nghỉ ngơi trước đi, lát nữa sẽ gọi cô ra ăn cơm. Tần Tuyên Tuyên không lay chuyển được suy nghĩ của Đường Vy nên đành trở về phòng, vừa về phòng không lâu thì cô nhận được điện thoại của Đỗ Mộ Ngôn. Vì tốc độ hồi phục rất khá nên tay Đỗ Mộ Ngôn đã có thể sử dụng được, gọi vài cuộc điện thoại cũng không có vấn đề gì.
“Tuyên Tuyên, em đã về nhà rồi sao?” Ở đầu bên kia di động giọng nói của Đỗ Mộ Ngôn có vẻ hơi cứng lại, như ẩn như hiện sự tức giận.
“Vâng… tôi không sao.” Tần Tuyên Tuyên biết Lý Tái nhất định đã nói cho hắn nghe mọi chuyện xảy ra ngoài bệnh viện rồi cho nên dù hắn chưa hỏi gì nhưng cô vẫn nói lại một câu.
Đầu bên kia di động, tiếng Đỗ Mộ Ngôn dừng lại vài giây: “Tuyên Tuyên, em yên tâm, họ sẽ không tiếp tục quấy rầy em nữa đâu.”
“… Thật thế chứ?”Tần Tuyên Tuyên nhỏ giọng nói. thật ra, cảnh tượng vừa rồi đúng là đã dọa cô sợ, cô không có kinh nghiệm ứng phó với một đám phóng viên vây quanh như vậy.
“Tôi đảm bảo!” Đỗ Mộ Ngôn đáp lời, nhưng đè nén trong câu nói lại không nhịn được mà mang theo sự ác độc.
“Ừm, vậy ngày mai tôi…”
“Trước tiên ngày mai em đừng đến đây, khi nào xử lí xong tôi sẽ liên hệ với em.”
Tần Tuyên Tuyên hơi thở phào nhẹ nhõm, “Được, vậy, anh nghỉ ngơi cho tốt nhé. Mẹ tôi gọi tôi đi ăn cơm rồi, tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Trong phòng bệnh, Đỗ Mộ Ngôn vẫn nằm trên giường bệnh cúp điện thoại, mặt không chút thay đổi như sự bình tĩnh trước cơn bão khiến người ta khônh nhìn ra được suy nghĩ của hắn lúc này. Bỗng nhiên, tay hắn khẽ nâng lên, sát khí độc ác thoắt ẩn thoắt hiện trên gương mặt, có lẽ khi tay bấm số thì sẽ có người gặp tai ương rồi. Hình như hắn nhớ tới điều gì đó, động tác bỗng nhiên ngừng lại, tay cầm điện thoại lại chậm rãi hạ xuống.
Đây chính là chiếc điện thoại tình nhân mà hắn đã lặng lẽ cùng Tần Tuyên Tuyên mua, trong trận hỏa hoạn kia thân máy hơi hư hỏng rồi nhưng vẫn còn dùng được nên hắn không nỡ thay.
Lý Tái đứng bên hứng chịu sự giận dữ của Đỗ Mộ Ngôn thì mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, cố gắng đem mình biến thành bức tượng, hắn biết lúc này hắn không cần chủ động đưa đầu ra mới tốt, nếu muốn làm gì, Đỗ tổng sẽ chỉ đạo xuống, hắn chỉ việc làm theo là ok.
“Lý trợ lý, cảnh cáo toàn bộ đài truyền hình Ngô thị, toàn bộ radio, báo chí, truyền thông internet, nếu còn dám quấy rầy Tuyên Tuyên, đăng tải tin tức có liên quan đến cô ấy thì tôi sẽ khiến nó và Ngô thị biến mất cùng nhau!” Đỗ Mộ Ngôn khống chế cơn giận nói. Lúc ấy tuy hắn không ở hiện trường nhưng hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng được Tuyên Tuyên bị mấy tay phóng viên vì tin tức mà vứt bỏ hết tất cả này vây quanh thì bất lực cỡ nào. Người hắn muốn để trong lòng, toàn lực che chở lại bị người ta tổn thương như vậy, bảo hắn sao không giận dữ được chứ? hắn hận không thể đem đám phóng viên kia ra mà băm thành trăm mảnh.
“Vâng, Đỗ Tổng, tôi lập tức đi làm ngay.” Lý Tái đáp, lập tức vui vẻ ra khỏi phòng bệnh. Từ trước đến giờ Đỗ tổng không thèm để ý đến những tin tức báo chí, trang mạng nhỏ lẻ vớ vẩn này, chỉ cần không ảnh hưởng đến hình tượng doanh nghiệp của Minh Khải thì Đỗ tổng đều lười liếc mắt dù chỉ một cái, đây là lần đầu tiên gióng chống khua chiêng uy hiếp cảnh cáo truyền thông như vậy. Nhưng mà chỉ cần đối tương là Tần tiểu thư thì mặc kệ Đỗ tổng làm chuyện gì vì cô ấy, hắn đều thấy không thể trách được.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian